Thời điểm nguy hiểm
Tôi bật dậy như một chú sóc, tay cầm chiếc điện thoại, ngắt chuông và đắp chăn tiếp vì sợ điện thoại lạnh. Tự nhiên một luồng điện không hiểu từ đâu xuất hiện khiến toàn thân tôi cứng đơ.
Tôi bật dậy như một chú sóc, tay cầm chiếc điện thoại, ngắt chuông và đắp chăn tiếp vì sợ điện thoại lạnh. Tự nhiên một luồng điện không hiểu từ đâu xuất hiện khiến toàn thân tôi cứng đơ.
Cuộc đời nhiều khi có những thứ mình tưởng làm dễ, mà lúc bắt tay vào mới thấy là khó. Học ngoại ngữ và viết bài thường xuyên là những việc kiểu như vậy.
Bạn nào thích xem hoạt hình chắc hẳn không thể quên được câu nói để đời của bác cò với con trai mình, Po béo trong phim “Kungfu Panda”: “Con phải tin nó đặc biệt, thì nó mới đặc biệt”. Bí kíp gia truyền bán mỳ bao nhiêu năm, hóa ra chỉ xoay quanh chữ “niềm tin”.
Anh Huấn Rossie, người thầy đạo đức mạng đã nói rồi, “không làm mà muốn có ăn thì chỉ có… ăn may”.
Có bạn tham hơn, học thêm một ngoại ngữ nữa với một niềm tin nội tâm rằng sức mình có thể cân được đòn gánh một lúc. Hệ quả là những ngày tháng lãng phí vô ích.
Mùa đông bóng tối phủ kín trên trời, dưới đất là tấm chăn mỏng, co ro và rét mướt. Ai đủ sức tắt báo thức đi đã được vinh danh rồi, còn ai ngồi dậy học tập, làm việc, thì xứng đáng là những đồ cổ quý hiếm, cần được bảo tồn.
Các bạn có để ý, khi nào các bạn nghỉ ngơi, thường sẽ với lấy điện thoại và lướt một lúc. Ai cũng nghĩ một lúc là 5 phút, cho tới lúc các nhà khoa học ngã ngửa người nhận ra một lúc của bạn là 3 tiếng.
Nhân ngày này, tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất cho các bạn đang học ngành sư phạm, hoặc sắp sửa bước chân vào giảng đường để trở thành giáo viên tương lai
Dĩ nhiên, đã là cuộc chơi thì phải chơi thật giỏi, không ai lại vừa ngủ nhiều, vừa làm việc tốt, vừa có thời gian đi làm và đi dạy cả. Chấp nhận một thứ khác kém đi để kéo những cần số khác đi xa.
Hồi mới chập chững tập đi, có bạn nào bị ngã rồi quyết định nằm yên một chỗ và không đứng dậy đi tiếp không? Hoặc nếu được đỡ dậy, có bạn nào nghĩ rằng “thôi xong, từ nay trở đi mình sẽ không thể đi lại như mọi người được, mình là một đứa bé thất bại”. Có ai nghĩ như vậy không, tôi muốn thấy cánh tay của các bạn?